登朝元阁

作者:金文刚 朝代:先秦诗人
登朝元阁原文
缥缈瑶城。客情春小,本分寒轻。霞佩云裾,步联西母,笑倚飞琼。
夜深了也,咱回去来。兀的不有人来了也!咱回去来。
一月一、三月三、五月五、七月七、九月九,在中国都是节日,真是有趣的巧合。元代的民间散曲家注意到这一点,作了同曲牌的组曲分咏它们,本篇就是其中的一支。既然是分咏,就必然要突出各个令节的特色。七夕的特色主要表现在两个方面:一是牛郎织女在夜间的相会,这是家喻户晓而又令人动容的美丽传说;二是民间妇女的“乞巧”风俗,《西京杂记》:“汉彩女常以七月七日穿针于开襟楼,俱以习之。”可见其来源颇为古老(...)
此曲在写作手法方面很有特色。一、富有想象力。作者拥有非同凡响的想象力。“缥缈佳人双飞凤,紫萧寒月满长空。”湖上的箫声引起作者的遐想。前句写作者隐约地好像看到萧史与弄玉这一对佳人乘着飞凤长空飘逸而去,这是虚写。后句写湖上的萧声与天空的寒月引起诗人的遐想,这是想象丰富多彩。二、虚幻与现实、古与今的交杂。虚景:蕊珠宫——天宫、蓬莱洞——海上仙山;实景:青松——钱塘十景之一、红藕——西湖十景之一。镜头从虚幻的仙境转移至地面的真实情景。精致美妙与仙府的奇异美景融为一体。三、善用修辞。曲中用了比喻、夸张和衬托手法。“蕊珠宫”是道教传说中的天宫,“蓬莱”则是传说中的海上仙山。作者把西湖的美比喻成美不胜收的天宫和仙山,让人联想到西湖的美。“千机云锦重”,形容天上的云和彩霞象织女用织机织出的千重云锦,幻想与现实相融合,使西湖夜景更加柔媚动人。阵阵晚风给人带来湖面的清凉,使人舒适而惬意、满意。上下菱歌打破了西湖寂静,更显出四周的安恬。“千机云锦重”是形容晚霞之多之美“,一片银河冻”乃是形容银河的冷清。此两句乃是数目上的衬托。一个形容多一个形容冷清,无形中增强了画面所表达的感情色彩。四、引用典故。引用箫史、弄玉的故事。箫史善吹箫,秦穆公将喜爱吹箫的女儿弄玉嫁给他。数年后,弄玉乘凤、箫史乘龙,升天而去。(见汉刘向《列仙传·卷上·萧史》。五、押韵。除了“缥缈佳人双飞凤”和“阑干晚风”,其他的韵脚相同。六、对仗工整。 对仗是用对称的字句或按照字音的平仄和字义的虚实做成对偶的语句以增强语言的感染力和表现力,使内容更鲜明有理,让读者有深刻的印象。如“蕊珠宫,蓬莱洞”“青松影里,红藕香中”。另外,全曲语言华丽,风格典雅,用字雅正,全篇散曲皆是。其语言充满华丽美,语句精炼,词语配搭恰当,手法熟练,具备本身的典雅风格。 在内容上也很有特色,一、以景托情。作者选用了阑干、菱歌、渔火来概括西湖秋夜之美。作者通过星星点火的鱼货,时断时续的晚风,上上下下的菱歌,把秋夜西湖的静,表现得十分生动传神。二、视觉、听觉、嗅觉、触觉和幻觉的交错。视觉——青松影里,看见青色的松树倒影在湖里。听觉——缥缈佳人双飞凤,紫箫寒月满长空,听到日夜游湖人的箫声应起了。嗅觉——红藕香中,嗅到湖上荷花飘来的阵阵清香。触觉——阑干晚风,晚风吹来,触到诗人的肌肤。 幻觉——缥缈佳人双飞凤,紫萧寒月满长空,作者幻想仿佛看见了两位佳人骑着飞凤,披着清冷的月光向广寒宫飞去。
谁人更扫黄金台。
东门种的是白榆,宛丘种的是柞树。子仲家中好女儿,大树底下婆婆舞。良辰美景正当时,同往南方平原处。搁下手中纺的麻,姑娘热情婆娑舞。良辰佳会总前往,屡次前往已相熟。看你好像荆葵花,送我花椒一大束。
缥缈瑶城。客情春小,本分寒轻。霞佩云裾,步联西母,笑倚飞琼。
夜深了也,咱回去来。兀的不有人来了也!咱回去来。
登朝元阁拼音解读
piāo miǎo yáo chéng 。kè qíng chūn xiǎo ,běn fèn hán qīng 。xiá pèi yún jū ,bù lián xī mǔ ,xiào yǐ fēi qióng 。
yè shēn le yě ,zán huí qù lái 。wū de bú yǒu rén lái le yě !zán huí qù lái 。
yī yuè yī 、sān yuè sān 、wǔ yuè wǔ 、qī yuè qī 、jiǔ yuè jiǔ ,zài zhōng guó dōu shì jiē rì ,zhēn shì yǒu qù de qiǎo hé 。yuán dài de mín jiān sàn qǔ jiā zhù yì dào zhè yī diǎn ,zuò le tóng qǔ pái de zǔ qǔ fèn yǒng tā men ,běn piān jiù shì qí zhōng de yī zhī 。jì rán shì fèn yǒng ,jiù bì rán yào tū chū gè gè lìng jiē de tè sè 。qī xī de tè sè zhǔ yào biǎo xiàn zài liǎng gè fāng miàn :yī shì niú láng zhī nǚ zài yè jiān de xiàng huì ,zhè shì jiā yù hù xiǎo ér yòu lìng rén dòng róng de měi lì chuán shuō ;èr shì mín jiān fù nǚ de “qǐ qiǎo ”fēng sú ,《xī jīng zá jì 》:“hàn cǎi nǚ cháng yǐ qī yuè qī rì chuān zhēn yú kāi jīn lóu ,jù yǐ xí zhī 。”kě jiàn qí lái yuán pō wéi gǔ lǎo (...)
cǐ qǔ zài xiě zuò shǒu fǎ fāng miàn hěn yǒu tè sè 。yī 、fù yǒu xiǎng xiàng lì 。zuò zhě yōng yǒu fēi tóng fán xiǎng de xiǎng xiàng lì 。“piāo miǎo jiā rén shuāng fēi fèng ,zǐ xiāo hán yuè mǎn zhǎng kōng 。”hú shàng de xiāo shēng yǐn qǐ zuò zhě de xiá xiǎng 。qián jù xiě zuò zhě yǐn yuē dì hǎo xiàng kàn dào xiāo shǐ yǔ nòng yù zhè yī duì jiā rén chéng zhe fēi fèng zhǎng kōng piāo yì ér qù ,zhè shì xū xiě 。hòu jù xiě hú shàng de xiāo shēng yǔ tiān kōng de hán yuè yǐn qǐ shī rén de xiá xiǎng ,zhè shì xiǎng xiàng fēng fù duō cǎi 。èr 、xū huàn yǔ xiàn shí 、gǔ yǔ jīn de jiāo zá 。xū jǐng :ruǐ zhū gōng ——tiān gōng 、péng lái dòng ——hǎi shàng xiān shān ;shí jǐng :qīng sōng ——qián táng shí jǐng zhī yī 、hóng ǒu ——xī hú shí jǐng zhī yī 。jìng tóu cóng xū huàn de xiān jìng zhuǎn yí zhì dì miàn de zhēn shí qíng jǐng 。jīng zhì měi miào yǔ xiān fǔ de qí yì měi jǐng róng wéi yī tǐ 。sān 、shàn yòng xiū cí 。qǔ zhōng yòng le bǐ yù 、kuā zhāng hé chèn tuō shǒu fǎ 。“ruǐ zhū gōng ”shì dào jiāo chuán shuō zhōng de tiān gōng ,“péng lái ”zé shì chuán shuō zhōng de hǎi shàng xiān shān 。zuò zhě bǎ xī hú de měi bǐ yù chéng měi bú shèng shōu de tiān gōng hé xiān shān ,ràng rén lián xiǎng dào xī hú de měi 。“qiān jī yún jǐn zhòng ”,xíng róng tiān shàng de yún hé cǎi xiá xiàng zhī nǚ yòng zhī jī zhī chū de qiān zhòng yún jǐn ,huàn xiǎng yǔ xiàn shí xiàng róng hé ,shǐ xī hú yè jǐng gèng jiā róu mèi dòng rén 。zhèn zhèn wǎn fēng gěi rén dài lái hú miàn de qīng liáng ,shǐ rén shū shì ér qiè yì 、mǎn yì 。shàng xià líng gē dǎ pò le xī hú jì jìng ,gèng xiǎn chū sì zhōu de ān tián 。“qiān jī yún jǐn zhòng ”shì xíng róng wǎn xiá zhī duō zhī měi “,yī piàn yín hé dòng ”nǎi shì xíng róng yín hé de lěng qīng 。cǐ liǎng jù nǎi shì shù mù shàng de chèn tuō 。yī gè xíng róng duō yī gè xíng róng lěng qīng ,wú xíng zhōng zēng qiáng le huà miàn suǒ biǎo dá de gǎn qíng sè cǎi 。sì 、yǐn yòng diǎn gù 。yǐn yòng xiāo shǐ 、nòng yù de gù shì 。xiāo shǐ shàn chuī xiāo ,qín mù gōng jiāng xǐ ài chuī xiāo de nǚ ér nòng yù jià gěi tā 。shù nián hòu ,nòng yù chéng fèng 、xiāo shǐ chéng lóng ,shēng tiān ér qù 。(jiàn hàn liú xiàng 《liè xiān chuán ·juàn shàng ·xiāo shǐ 》。wǔ 、yā yùn 。chú le “piāo miǎo jiā rén shuāng fēi fèng ”hé “lán gàn wǎn fēng ”,qí tā de yùn jiǎo xiàng tóng 。liù 、duì zhàng gōng zhěng 。 duì zhàng shì yòng duì chēng de zì jù huò àn zhào zì yīn de píng zè hé zì yì de xū shí zuò chéng duì ǒu de yǔ jù yǐ zēng qiáng yǔ yán de gǎn rǎn lì hé biǎo xiàn lì ,shǐ nèi róng gèng xiān míng yǒu lǐ ,ràng dú zhě yǒu shēn kè de yìn xiàng 。rú “ruǐ zhū gōng ,péng lái dòng ”“qīng sōng yǐng lǐ ,hóng ǒu xiāng zhōng ”。lìng wài ,quán qǔ yǔ yán huá lì ,fēng gé diǎn yǎ ,yòng zì yǎ zhèng ,quán piān sàn qǔ jiē shì 。qí yǔ yán chōng mǎn huá lì měi ,yǔ jù jīng liàn ,cí yǔ pèi dā qià dāng ,shǒu fǎ shú liàn ,jù bèi běn shēn de diǎn yǎ fēng gé 。 zài nèi róng shàng yě hěn yǒu tè sè ,yī 、yǐ jǐng tuō qíng 。zuò zhě xuǎn yòng le lán gàn 、líng gē 、yú huǒ lái gài kuò xī hú qiū yè zhī měi 。zuò zhě tōng guò xīng xīng diǎn huǒ de yú huò ,shí duàn shí xù de wǎn fēng ,shàng shàng xià xià de líng gē ,bǎ qiū yè xī hú de jìng ,biǎo xiàn dé shí fèn shēng dòng chuán shén 。èr 、shì jiào 、tīng jiào 、xiù jiào 、chù jiào hé huàn jiào de jiāo cuò 。shì jiào ——qīng sōng yǐng lǐ ,kàn jiàn qīng sè de sōng shù dǎo yǐng zài hú lǐ 。tīng jiào ——piāo miǎo jiā rén shuāng fēi fèng ,zǐ xiāo hán yuè mǎn zhǎng kōng ,tīng dào rì yè yóu hú rén de xiāo shēng yīng qǐ le 。xiù jiào ——hóng ǒu xiāng zhōng ,xiù dào hú shàng hé huā piāo lái de zhèn zhèn qīng xiāng 。chù jiào ——lán gàn wǎn fēng ,wǎn fēng chuī lái ,chù dào shī rén de jī fū 。 huàn jiào ——piāo miǎo jiā rén shuāng fēi fèng ,zǐ xiāo hán yuè mǎn zhǎng kōng ,zuò zhě huàn xiǎng fǎng fó kàn jiàn le liǎng wèi jiā rén qí zhe fēi fèng ,pī zhe qīng lěng de yuè guāng xiàng guǎng hán gōng fēi qù 。
shuí rén gèng sǎo huáng jīn tái 。
dōng mén zhǒng de shì bái yú ,wǎn qiū zhǒng de shì zhà shù 。zǐ zhòng jiā zhōng hǎo nǚ ér ,dà shù dǐ xià pó pó wǔ 。liáng chén měi jǐng zhèng dāng shí ,tóng wǎng nán fāng píng yuán chù 。gē xià shǒu zhōng fǎng de má ,gū niáng rè qíng pó suō wǔ 。liáng chén jiā huì zǒng qián wǎng ,lǚ cì qián wǎng yǐ xiàng shú 。kàn nǐ hǎo xiàng jīng kuí huā ,sòng wǒ huā jiāo yī dà shù 。
piāo miǎo yáo chéng 。kè qíng chūn xiǎo ,běn fèn hán qīng 。xiá pèi yún jū ,bù lián xī mǔ ,xiào yǐ fēi qióng 。
yè shēn le yě ,zán huí qù lái 。wū de bú yǒu rén lái le yě !zán huí qù lái 。

※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

夜深了也,咱回去来。兀的不有人来了也!咱回去来。
越罗双带宫样,
宿妆眉浅粉山横,约鬟鸾镜里,绣罗轻。

相关赏析

打猎是古代农牧社会习以为常的事。猎者除获得生活所需之物外,还有健身习武的好处。古人认为,国家要强盛,离不开文治武功。体魄强健,好勇善战,体现了国人的尚武精神。仁爱慈善,足智多谋,体现了国人的文明精神。因此,文武并崇,刚柔兼济,在古代形成一种风尚,一种共识。在这种风气影响下,人们往往把是否能文能武作为衡量一个人是否有出息的重要标准。在日常生活中,人们也常常以这种标准与眼光来衡量和观察各种人物(...)
冲急雨,趁斜阳。山园细路转微茫。倦途却被行人笑,只为林泉有底忙。
红素:指花色红、白相间。觅:寻找。玉关:玉门关(...)
移晚宴,庆新堂。堂前高竹早梅芳。年年一为梅花醉,醉到千回鬓未霜。
(2)幸:表示尊敬对方的用语。

作者介绍

金文刚 金文刚(1188—1258)宋徽州休宁人,字子潜。金安节孙。用遗恩补将仕郎。为潭州司户,适真德秀帅潭,喜其端厚好学,由是受知,遂为真氏门人。历通判兴国军,知常德府,浙西提举,终直龙图阁。

登朝元阁原文,登朝元阁翻译,登朝元阁赏析,登朝元阁阅读答案,出自金文刚的作品

版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。五淦诗词网网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。

转载请注明:原文链接 | http://www.fijitropicalwatersports.com/LKEmgy/7IZutZOY.html